CLB Yêu Văn: Chuyến đò đã sang sông

line

Phan Thị Hồng Mơ - SV ngành Đông phương học

MSSV: 131A150074 - Khoa Ngôn ngữ và Văn hoá nước ngoài

(Giải ba cuộc thi Nét bút tri ân

Kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11. 2014 – CLB Yêu Văn)

Trời mùa thu trong xanh, gió mát rượi gợn lay những cánh đồng đang mùa trĩu hạt. Dạo bước trên đường đan đầy lá rụng, tôi tẻ vào một ngôi nhà mái ngói cổ ba gian. Đó là nhà cô chủ nhiệm lớp một của tôi, cô Mai.

Cô nay đã về hưu. Ở cái tuổi sáu mươi, cô trông vẫn còn trẻ với dáng người cao và nhanh nhẹn. Mười bốn năm rồi, từ cái lúc tôi còn là một con bé vừa lên bảy, mỗi sáng đều được cô đưa đến trường, trưa cô lại đưa về nhà. Vì nhà tôi và nhà cô cùng trên một con đường và không cách xa nhau lắm.

Thuở ấy tôi là một đứa ham chơi, không lo học. Còn nhớ ngày đầu tiên đi học, tôi được mẹ chở đến trường. Môn đầu tiên là Toán. Cô dạy chúng tôi đếm bằng những que tính. Lúc cô hướng dẫn thì tôi nhìn ra ngoài, không chú ý nên cuối cùng không làm được bài. Mỗi ngày, trước khi vào học và trước khi về, cô đều cho chúng tôi đọc bảng chữ cái hai lần, mà tôi thì rất ghét bảng chữ cái nên không bao giờ đọc theo cô và các bạn. Cuối kì một, ai ai cũng đọc được và thuộc bảng chữ cái tiếng Việt, riêng tôi thì không. Tôi bị xếp loại trung bình, điểm môn nào cũng thấp. Khi ấy cô thường sang nhà nói chuyện với ba mẹ về vấn đề học hành của tôi. Thế là tôi bị ba mẹ mắng. Lúc đó tôi bắt đầu thấy ghét cô và tìm mọi cách phá cô. Tuy học không giỏi nhưng tôi là một đứa bạo dạn, ngoan ngoãn, có tính kỉ luật nên đươc cô chọn làm lớp trưởng. Một lần, tôi cố tình làm mất quyển sổ đầu bài, làm cho cô bị trừ điểm. Có hôm đứng đợi cô chở về nhà, tôi đã xì bánh xe cô xẹp lép. Tôi thì được cô nhờ một giáo viên khác chở về nhà vì sợ ba mẹ tôi lo, thời đó làm gì có điện thoại để mà liên lạc về. Còn cô, phải loay xoay dắt chiếc xe đạp đi bơm, tôi đắc chí lắm, tôi hả hê với những gì mình làm được. Việc học của tôi khi đó cũng chẳng có tiến bộ gì. Vậy nên cô vẫn thường ghé vào nhà tôi. Tôi cũng cứ thế mà ghét cô thêm. Một lần, hai lần xì được bánh xe, tôi vui hơn cả được cho quà. Lần thứ ba, khi vừa thực hiện xong, đứng dậy, tôi giật bắn người khi thấy cô đang nhìn tôi. “Cô đã thấy hết rồi” - tôi thầm trong bụng. Tôi sợ đỏ mặt và run cầm cập. Bất ngờ là cô không la tôi. Cô chỉ bảo tôi ngồi đó chờ cô đi bơm xe xong rồi cô đến đưa về. Nửa tiếng, rồi một tiếng trôi qua, hơi nóng hừng hực, không có tí gió, cộng thêm cái bụng đói cồn cào, rồi còn lỡ mất tập phim hoạt hình ưa thích. Tôi bực bội hỏi khi thấy cô quay lại:

- Cô làm gì mà lâu quá vậy?

- Cô phải dẫn bộ 3 kilomet mới có chỗ con à!

Giọng nói ấm áp của đáp lại. Tự nhiên tôi thấy có lỗi vô cùng. Tôi im lặng không nói gì thêm mà leo lên xe. Một giờ, tôi mới về đến nhà, cô cùng tôi vào trong, xin lỗi mẹ tôi và nói rằng xe bị hư nên về trễ. Tôi hú hồn khi cô không kể tội tôi ra, nếu không tôi sẽ bị mẹ cho ăn đòn và cấm không cho đi chơi cùng lũ bạn trong xóm nữa.

Hai tháng sau, trong một chiều, tôi chạy xe vòng quanh nhà, do đạp quá nhanh, khi cua quanh gốc me, tôi bị té và gãy tay trái. Tôi phải nghỉ học. Khi ấy, mỗi buổi chiều, cô đến nhà dạy lại bài ở lớp cho tôi, đôi khi cô mang cả bánh kẹo cho tôi nữa. Vì có ba mẹ ở nhà nên tôi phải tập trung học trong sự bất đắc dĩ. Được hơn một tháng thì đến kì thi, tôi bị bắt học nhiều hơn. Trước mỗi môn thi, cô kiểm tra bài cho tôi, rồi mới đưa tôi đến trường. Lúc đó, tôi không còn ghét cô nữa. Hôm tổng kết, tôi không những bất ngờ vì mình được giỏi, mà còn đứng nhất lớp. Tôi vui mừng lắm nhưng buồn ngay sau đó. Bởi tôi thấy có lỗi với cô quá nhiều. Nhưng với một đứa con gái bảy tuổi bướng bỉnh như tôi thì không bao giờ tôi chịu nói lời xin lỗi.

Tôi buồn cũng không bao lâu rồi quên hết, nhưng từ kết quả tốt ấy, tôi chăm học hơn và đạt học lực giỏi vào những năm kế tiếp.

Hết năm lớp một, cô không còn dạy tôi nữa, nhưng cô vẫn đưa tôi đi học đến năm lớp ba - khi mà tôi có thể tự đi học bằng xe đạp. Cấp hai, rồi cấp ba, tôi càng ít gặp cô hơn vì hầu hết thời gian tôi đều ở trường. Chỉ dịp 20.11, tôi mới rủ vài đứa bạn về thăm cô. Hôm nay, tôi một mình đến thăm cô, cô tươi cười rạng rỡ khi thấy tôi, hai cô trò nói chuyện vui vẻ. Cô không quên ghẹo tôi còn ham chơi giống hồi đó hay không. Tôi chỉ biết cười, bụng thầm nghĩ: “cô ơi, mười ba năm rồi con vẫn không đủ dũng cảm để nói với cô một lời xin lỗi…”

Chuyến đò đã sang sông. Nắn nót từng nét, dạy từng con chữ, cô là người mẹ thứ hai giúp con mở khoá cánh cửa tương lai. Bây giờ con đã lớn, chính chắn và biết suy nghĩ hơn. Con cám ơn cô vì tất cả, người lái đò bình dị, giàu tình thương và sự hy sinh.

Góp ý